Câu chuyện giáo dục: Đọc truyện có khó không?
– Chào Ikki, cuối tuần vui không?
– Dạ vui, em đi Vung Tao (Vũng Tàu) với bạn En (An).
Sáng thứ hai vào lớp, tôi hỏi thăm Ikki, và thỉnh thoảng các bạn sinh viên cạnh bên Ikki giúp “chuyển ngữ” cho tôi hiểu những gì Ikki nói vì dù dùng tiếng Anh trao đổi với nhau, nhưng phát âm tiếng Anh của Ikki khá khó nghe, vì vậy bạn bè cùng lớp nói chuyện “đầu đuôi” với Ikki nắm bắt tình huống nhanh hơn tôi. Tuy nhiên hôm nay Ikki nói chuyện với tôi bằng một vẻ ngại ngại và dường như muốn giấu mặt sau chai nước cầm trên tay.
Ikki từ Nhật Bản đến Đại học Hoa Sen qua chương trình trao đổi sinh viên. Học lớp đọc – ngữ pháp của tôi lúc 8g15 sáng thứ hai hằng tuần, Ikki thường đến lớp đúng giờ và ngồi bàn đầu như một sinh viên ngoan ngoãn. Tính tình dễ chịu, học tiếng Anh không quá xuất sắc và thường hài hước khi không làm bài được nên Ikki được các sinh viên nam lẫn nữ yêu mến, trò chuyện, hỏi thăm và mời ăn uống, đi chơi.
Theo yêu cầu của môn học này, sinh viên có 10% điểm số cho việc đọc ít nhất sáu quyển truyện tiếng Anh (đã được viết đơn giản theo cấp độ) trong học kỳ này. Với nhiều bạn, thói quen đọc sách tham khảo đã mất từ rất lâu nên việc hoàn tất cuốn truyện từ vài chục đến cả trăm trang toàn bằng tiếng Anh là một điều rất khó thực hiện.
Tuần thứ hai Ikki chưa có thẻ thư viện cũng như password để mượn sách, đọc sách và làm bài tập tương ứng trên mạng. Tuần thứ ba, tư trở đi, Ikki vẫn chưa đọc quyển nào trong khi phần lớn bạn bè đã đọc được 1, 2 thậm chí 6, 7 cuốn sách, vậy nên đến tuần thứ năm tôi nhắc nhở các bạn và Ikki. Anh chàng hứa hẹn trong tuần sẽ đọc.
Vậy mà cuối tuần thứ năm, tôi kiểm tra hệ thống mạng vẫn chưa thấy Ikki đọc cuốn sách nào. Hôm nay đầu tuần thứ sáu, tôi đoán chắc là mải chơi Vũng Tàu nên anh chàng chưa đọc cuốn nào.
Tôi đã ngồi vào bàn giáo viên, mở laptop, duyệt sơ lại bài sắp dạy, và sắp mở máy chiếu thì Ikki đến bàn tôi, điệu bộ lóng lóng, nói tiếng Anh và tiếng Việt: Cô ơi, em chưa đọc truyện. Xin loi (lỗi). Rồi cúi gập người ra vẻ của một người đang cần được xá tội. Tôi ra hiệu em thẳng người lên:
– Sao vậy em? Em bận rộn hay em làm biếng?
– Em không bận, không làm biếng. Em có mượn truyện về, nhưng mà… Anh chàng ra điệu bộ không thoải mái và ấp úng…
Bạn ngồi cạnh bên Ikki giải thích cho tôi: Bạn ấy không thích đọc truyện cô ơi, bạn ấy nói mấy truyện này chán lắm, đọc một, hai trang là buồn ngủ. Ikki làm điệu bộ ngủ trên hai bàn tay của mình.
Tôi nói chuyện với Ikki để xác nhận lại, và nói em cho tôi xem cuốn truyện em đã mượn ở thư viện. Đó là thể loại truyện trinh thám, cấp độ cao hơn yêu cầu của lớp này, và tôi cũng không thích đọc thể loại truyện này…
Trần Ngọc Dung
(Nguồn: Tuổi Trẻ, 7/5/2014)